Showing posts with label Oscar Wilde. Show all posts
Showing posts with label Oscar Wilde. Show all posts

[Truyện cổ tích] Oscar Wilde - Gã khổng lồ ích kỷ


Đây là câu chuyện thứ ba trong tập "Hoàng tử Hạnh Phúc và các truyện kể" (The Happy Prince and Other Tales) do Oscar Wilde sáng tác, được xuất bản vào tháng 5 năm 1888.
"Kẻ nào dám làm cậu bị thương?" – Khổng Lồ kêu lên – "Nói đi. Ta sẽ lấy thanh gươm lớn nhất để phanh thây hắn."
divider

Gã khổng lồ ích kỷ
Tác giả: Oscar Wilde
Người dịch: Helian

Cứ mỗi buổi chiều sau khi tan trường, bọn trẻ lại tới chơi trong khu vườn của người Khổng Lồ.

Đó là một khu vườn rộng lớn xanh tốt với cỏ non mềm mại và những bông hoa nhỏ mọc rải rác xinh xắn như những vì sao. Ngoài ra còn có mười hai cây đào cứ mỗi độ xuân về lại bung nở từng chùm hoa phớt hồng và trắng ngà rực rỡ, đến mùa thu thì cho trái ngọt. Chim đậu trên cành hót hay đến nỗi bọn trẻ thường ngừng chơi để lắng nghe. “Chơi ở đây sướng thật!” – mấy đứa nói với nhau.

Một ngày kia, người Khổng Lồ trở về. Hắn đã đi thăm bạn mình – yêu tinh xứ Cornwall1– và ở lại đó bảy năm. Khi bảy năm trôi qua, những điều cần nói cũng đã nói hết, với lại khả năng chuyện trò của hắn có hạn, hắn quyết định trở về lâu đài của mình.

[Truyện cổ tích] Oscar Wilde - Hoàng tử Hạnh Phúc

Cho những ngày cúp cua Văn học Anh,
lên nóc nhà ngồi nhòm mây bay và đốt thuốc.


Đây là câu chuyện thứ nhất trong tập "Hoàng tử Hạnh Phúc và các truyện kể" (The Happy Prince and Other Tales) do Oscar Wilde sáng tác, được xuất bản vào tháng 5 năm 1888.

Giờ thì ngài mù thật rồi. – Nó nói – Nên tôi sẽ luôn ở bên cạnh ngài.
divider

Hoàng tử Hạnh Phúc
Tác giả: Oscar Wilde 
Người dịch: Helian

1.
Cao cao trên một cột lớn tại quảng trường thành phố là bức tượng Hoàng Tử Hạnh Phúc. Người chàng được dát toàn vàng lá nguyên chất, đôi mắt là hai viên ngọc bích sáng ngời và trên chuôi kiếm gắn một viên hồng ngọc lấp lánh rực rỡ. Ai cũng phải trầm trồ thán phục.

“Anh chàng đẹp như chiếc phong tiêu1” – một trong những thành viên của Hội đồng Thành phố nhận xét vì muốn được tiếng là người có gu thẩm mỹ – “chỉ có điều hơi vô dụng.” – người này nói thêm, sợ thiên hạ sẽ đánh giá mình thiếu thực tế, mà ông ta thì đâu phải vậy.

“Sao con không giống như Hoàng Tử Hạnh Phúc kia?” – bà mẹ khôn ngoan nói với đứa con đang khóc lóc vòi vĩnh – “Hoàng tử Hạnh Phúc không bao giờ khóc đòi bất cứ thứ gì.”

“Thật mừng là trên đời này còn có người khá hạnh phúc” – gã chán đời lẩm bẩm khi nhìn chăm chăm vào bức tượng tuyệt mỹ.