[Truyện cổ tích] Oscar Wilde - Gã khổng lồ ích kỷ


Đây là câu chuyện thứ ba trong tập "Hoàng tử Hạnh Phúc và các truyện kể" (The Happy Prince and Other Tales) do Oscar Wilde sáng tác, được xuất bản vào tháng 5 năm 1888.
"Kẻ nào dám làm cậu bị thương?" – Khổng Lồ kêu lên – "Nói đi. Ta sẽ lấy thanh gươm lớn nhất để phanh thây hắn."
divider

Gã khổng lồ ích kỷ
Tác giả: Oscar Wilde
Người dịch: Helian

Cứ mỗi buổi chiều sau khi tan trường, bọn trẻ lại tới chơi trong khu vườn của người Khổng Lồ.

Đó là một khu vườn rộng lớn xanh tốt với cỏ non mềm mại và những bông hoa nhỏ mọc rải rác xinh xắn như những vì sao. Ngoài ra còn có mười hai cây đào cứ mỗi độ xuân về lại bung nở từng chùm hoa phớt hồng và trắng ngà rực rỡ, đến mùa thu thì cho trái ngọt. Chim đậu trên cành hót hay đến nỗi bọn trẻ thường ngừng chơi để lắng nghe. “Chơi ở đây sướng thật!” – mấy đứa nói với nhau.

Một ngày kia, người Khổng Lồ trở về. Hắn đã đi thăm bạn mình – yêu tinh xứ Cornwall1– và ở lại đó bảy năm. Khi bảy năm trôi qua, những điều cần nói cũng đã nói hết, với lại khả năng chuyện trò của hắn có hạn, hắn quyết định trở về lâu đài của mình.

“Các ngươi làm cái gì thế hả?” – hắn cộc cằn quát lớn. Bọn trẻ sợ hãi bỏ chạy.
“Vườn này là của riêng ta.” – gã Khổng Lồ nói – “Bất cứ ai cũng hiểu điều đó. Ta không cho phép ai chơi ở đây, ngoài một mình ta.” Thế là hắn xây rào cao bao kín khu vườn và trưng lên tấm biển.

“KẺ NÀO XÂM PHẠM SẼ BỊ TRUY TỐ”

Hắn là một tên Khổng Lồ cực kỳ ích kỷ.

Bọn trẻ tội nghiệp không còn chỗ chơi. Chúng thử ra đường nhưng bụi bặm quá, lại đầy đá cứng, chẳng thú vị chút nào. Chúng chỉ còn biết đi tha thẩn cạnh bức tường cao sau khi tan học và nói chuyện với nhau về khu vườn tươi đẹp bên trong: “Tụi mình đã chơi ở đó vui biết mấy.”

Rồi mùa Xuân tới, hoa lá nở rộ, chim chóc ca vang khắp nơi. Chỉ riêng khu vườn của Khổng Lồ ích kỷ, mùa đông vẫn ngự trị. Chim không buồn cất tiếng, cây cũng quên đơm hoa vì không có trẻ con. Một bông hoa đẹp nhú đầu ra khỏi đám cỏ, nhưng khi nhìn thấy tấm biển báo, nó thấy tiếc cho đám trẻ, liền quay trở lại đất và chìm vào giấc ngủ. Kẻ vui thú trước cảnh này chỉ có Tuyết và Sương Muối: “Mùa Xuân quên khu vườn này rồi. Bọn ta có thể ở đây quanh năm.”

Tuyết bao phủ mặt cỏ bằng chiếc áo choàng trắng rộng còn Sương Muối thì quét lên cành cây toàn một màu bạc. Rồi chúng còn mời Gió Bấc đến ở cùng. Gió gào rú suốt ngày, thổi tung các nắp chụp ống khói. “Nơi này quả là thú vị,” – nó nói – “chúng ta phải mời Mưa Đá đến mới được”. Vậy là Mưa Đá tới. Người nó phủ toàn màu xám và hơi thở lạnh cóng như băng. Ba giờ mỗi ngày, mưa trút đá lộp bộp lên mái lâu đài cho đến khi ngói vỡ gần hết, rồi nó cứ chạy như tên bắn vòng quanh khu vườn.

“Không hiểu tại sao mùa Xuân đến trễ như vậy,” – gã Khổng Lồ ích kỷ nói khi ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra khu vườn trắng xóa lạnh lẽo – “hy vọng thời tiết sẽ thay đổi”.

Nhưng mùa Xuân không bao giờ tới và mùa Hè cũng vậy. Mùa Thu ban trái ngọt cho mọi khu vườn, trừ nhà Khổng Lồ vì “Hắn quá ích kỷ”. Do đó chỉ còn mùa Đông, Gió Bấc, Mưa Đá, Sương Muối và Tuyết nhảy múa qua những hàng cây xung quanh khu vườn.

Một buổi sáng nọ, Khổng Lồ bị đánh thức bởi những âm thanh êm ái. Khúc nhạc du dương đến nỗi hắn tưởng các nhạc sĩ cung đình đi ngang qua. Thì ra chỉ là một chú hồng tước bé nhỏ đang hót ngoài cửa sổ, nhưng vì lâu lắm rồi chưa nghe chim hót trong vườn nên hắn nghĩ đó là giai điệu tuyệt vời nhất thế gian. Mưa Đá ngừng quay cuồng và Gió Bấc thôi gào rú. Một làn hương ngọt lành lan tỏa qua khung cửa sổ mở rộng. “Cuối cùng mùa xuân đã về.”- Khổng Lồ nói rồi nhảy khỏi giường và nhìn ra ngoài.

Hắn trông thấy gì?

Bọn trẻ bò vào qua lỗ nhỏ trên tường. Chúng chơi đùa trên các cành cây, mỗi cây một chú. Cây cối vui mừng đến nỗi phủ kín mình toàn hoa nở rộ, dịu dàng vươn tay xoa đầu bọn trẻ. Chim chóc bay lượn, vui vẻ ca vang. Những bông hoa nhìn qua đám cỏ xanh mỉm cười. Quả là một cảnh tượng vô cùng tuyệt diệu.

Nhưng tại góc xa nhất của khu vườn, mùa Đông vẫn chưa kết thúc. Một cậu bé đang đứng ở đó. Cậu quá thấp nên không thể với tới cành cây. Cậu đi vòng quanh và òa khóc tức tưởi. Cái cây đáng thương vẫn bị tuyết và sương muối bao phủ, Gió Bấc không ngừng thổi rào rào phía trên. “Trèo lên đi nhóc!” – cây nói và uốn cành thấp hết mức có thể nhưng cậu bé nhỏ quá.

Tim Khổng Lồ thắt lại khi hắn nhìn thấy thế. “Ta đã ích kỷ biết bao!” – hắn nghĩ – “Giờ ta đã hiểu tại sao mùa Xuân không tới. Ta sẽ đặt cậu bé đáng thương kia lên cành cây, rồi phá bỏ hàng rào và khu vườn này sẽ là sân chơi của bọn trẻ mãi mãi.” Khổng Lồ ân hận vô cùng về những việc hắn đã làm.

Hắn rón rén xuống cầu thang, mở cửa rất nhẹ và đi ra vườn. Nhưng khi bọn trẻ nhìn thấy hắn, chúng khiếp hãi đến nỗi bỏ chạy hết, và khu vườn trở lại mùa đông như cũ. Duy chỉ có cậu bé kia không chạy vì mắt đẫm nước nên không nhận thấy gã Khổng Lồ đang đi tới.

Hắn lặng lẽ đến sau đứa trẻ, nhẹ nhàng nâng cậu và đặt lên cành cây. Bỗng nhiên, cây cối tưng bừng nở hoa, chim chóc bay ra, hót ríu rít. Cậu bé vươn tay, ôm cổ Khổng Lồ và hôn gã.

Những đứa trẻ khác thấy Khổng Lồ không còn đáng sợ như trước liền chạy lại, mùa Xuân theo sau chúng vội vã ùa về. “Các bạn nhỏ, khu vườn này giờ là của các bạn” – Khổng Lồ nói, rồi lấy một chiếc rìu lớn đập tan bức tường. Giữa trưa, mọi người qua lại nhìn thấy Khổng Lồ đang chơi đùa với bọn trẻ trong khu vườn đẹp nhất mà họ từng biết trên đời.

Họ chơi đùa vui vẻ suốt ngày và khi trời tối, bọn trẻ đến tạm biệt Khổng Lồ.

- Anh bạn bé nhỏ của mọi người đâu rồi? Cậu bé mà ta đã đặt lên cây đó. – hắn nói. Khổng Lồ mến cậu nhất vì cậu đã hôn gã.

- Tụi con không biết, – bọn trẻ trả lời – cậu ấy đi mất rồi.

- Mọi người nhớ bảo cậu bé lại tới đây vào ngày mai nhé.

Nhưng bọn trẻ nói chúng không biết cậu bé kia sống ở đâu và chưa từng gặp bao giờ. Khổng Lồ thấy rất buồn.

Vậy là, chiều chiều, sau khi tan học, bọn trẻ lại đến chơi với Khổng Lồ. Tuy nhiên cậu bé đặc biệt kia không thấy xuất hiện. Khổng Lồ đối tốt và yêu quý bọn trẻ như nhau nhưng hắn vẫn mong mỏi được gặp lại người bạn đầu tiên và thường nhắc về cậu: “Ta muốn gặp cậu bé biết chừng nào!”

Năm tháng trôi qua, Khổng Lồ trở nên già yếu. Do không thể đi lại nhiều như trước nên hắn thường ngồi trong ghế bành, dõi theo bọn trẻ chơi đùa và ngắm nghía khu vườn. “Ta có rất nhiều hoa đẹp, nhưng bọn trẻ mới là những bông hoa đẹp nhất.”

Một sáng mùa đông, Khổng Lồ nhìn ra ngoài cửa sổ khi đang mặc áo. Hắn không ghét mùa Đông nữa vì hiểu rằng đó chỉ đơn giản là mùa Xuân đang ngủ và các bông hoa thì đang nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, hắn dụi mắt kinh ngạc và nhìn đi nhìn lại. Thật là một cảnh tượng kỳ ảo. Trong góc vườn xa nhất có một cây phủ toàn hoa trắng muốt. Quả bạc lúc lỉu mọc ra từ những cành nhánh bằng vàng và đứng dưới là cậu bé mà hắn hằng yêu quý.

Lao xuống cầu thang và chạy thẳng ra vườn với niềm vui sướng tột độ, hắn vội vã băng qua đám cỏ để đến chỗ đứa trẻ. Nhưng khi đến gần, mặt hắn đỏ bừng lên vì tức giận: “Kẻ nào dám làm cậu bị thương?” Trong lòng hai bàn tay bé nhỏ có dấu đinh đóng và hai bàn chân cũng vậy.

- Kẻ nào dám làm cậu bị thương? – Khổng Lồ kêu lên – Nói đi. Ta sẽ lấy thanh gươm lớn nhất để phanh thây hắn.

- Không đâu! – cậu bé trả lời – Đây là dấu vết của Tình Thương.

- Cậu là ai?

Một niềm cảm kích kỳ lạ xuất hiện và hắn quỳ xuống trước đứa trẻ. Cậu bé mỉm cười và nói với hắn: “Người đã từng cho phép ta chơi trong vườn của người. Hôm nay, đến lượt người sẽ đến khu vườn của ta, nơi đó là Thiên Đường.”

Chiều hôm đó, bọn trẻ đến chơi như mọi khi và chúng tìm thấy Khổng Lồ nằm chết dưới bóng cây, trên mình phủ đầy hoa trắng.

[Hết]
divider

1 Cornwall: là một trong những hạt tây nam của Anh, trên bán đảo nằm về phía tây của sông Tamar. Cornwall là quê hương của người Cornish và cũng được coi là một trong sáu dân tộc Celtic. Tước vị “Công tước xứ Cornwall” luôn thuộc về con trai trưởng của Đức Vua.

4 comments :

  1. Hay quá bạn à, mỗi câu chuyện đều có một ý nghĩa và lời dịch rất xuất sắc!

    ReplyDelete
  2. Cảm ơn bạn nhiều lắm. Chúc bạn tìm thấy nhiều điều thú vị khi ở đây (^_^)

    ReplyDelete
  3. Chào bạn, liệu bạn có thể cho phép chúng mình đăng lại câu chuyện này không.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn đã ghé qua và đọc truyện. Bạn cứ đăng lại thoải mái, chỉ cần ghi rõ credit và dẫn link về trang này là được.

      Delete

Chỉ cần bạn ở đây là đủ rồi! (•ˇ‿ˇ•)