[Truyện cổ tích] Công Chúa và Ngư Phủ


Nàng sẽ gọi ta là ngư dân nữa chứ?
divider

CÔNG CHÚA VÀ NGƯ PHỦ
Nguồn: Internet
Người dịch: Helian


Ngày xửa ngày xưa, có một chàng đánh cá hiền lành, ít nói và khá ưa nhìn. Mỗi khi chàng đi qua cung điện, con gái hoàng đế thường cho gọi, mua cá và trả nhiều gấp mười lần bình thường. Thấy vậy, khi nào có cá ngon, anh chàng cứ hoàng cung thẳng tiến. Cũng như mọi lần, công chúa chẳng bao giờ từ chối.

Một ngày, khi đang trả tiền cá, công chúa bất ngờ nắm nhẹ tay chàng trai. Người đánh cá mặt đỏ như gấc, vội cụp mắt nhìn xuống, nhưng trước đó đã kịp liếc trộm với ánh mắt trìu mến vì hiểu rằng nàng cho phép như vậy. Dù vẫn còn ngượng ngập, chàng ta bắt đầu trao đổi với công chúa, cẩn thận hết mình để tránh nói những điều ngốc nghếch.

Những lần mua cá và trò chuyện cứ thế diễn ra. Công chúa biết được chàng trai chưa vợ và hiểu tình cảm của mình. Khi người đánh cá mở lòng hơn, nàng càng ngày càng thấy thu hút và rất thích cách nói chuyện thông minh của chàng. Ngọn lửa tình yêu cứ thế cháy lên trong trái tim họ.


Rồi công chúa tặng người đánh cá một túi đầy tiền vàng và giục chàng đi mua sắm quần áo tử tế. Khi trở lại, nàng gần như không nhận ra vì trông chàng quá khôi khô tuấn tú, dáng điệu cử chỉ không khác gì các vương công quý tộc.

Thời gian qua đi, khi đã hiểu nhau qua những lần chuyện trò thân mật, qua những ngạc nhiên thú vị xen lẫn cảm phục, không kìm nén nổi tình yêu đang bùng cháy trong lòng, con gái hoàng đế tuyên bố nàng sẽ lấy chàng. Người đánh cá không thể tin vào mắt và tai mình. Ngay cả không học cao biết rộng, chàng cũng đủ hiểu người con gái quyền quý kia sinh ra không phải dành cho mình. Thế nhưng, công chúa nói đi nói lại và quả quyết rằng nàng không đùa với những việc quan trọng như vậy. Cuối cùng, chàng trai nhận lời mặc dù trong lòng vẫn còn bối rối và đầy hoài nghi.

Trước cuộc hôn nhân không hề môn đăng hộ đối này, hoàng đế tức giận vô cùng, nhưng vì yêu con gái và cũng bởi nàng là con một nên ngài đành chấp thuận. Với một túi đầy tiền vàng nữa, công chúa đề nghị chàng đi sắm sanh lễ phục và các thứ cần thiết cho ngày cưới. Khi quay lại trong trang phục sang trọng họa tiết thêu ánh vàng, nàng đưa chàng đến ra mắt nhà vua, ngay lập tức họ được phép đính hôn.

Chẳng bao lâu sau, lễ cưới hoàng gia được tổ chức linh đình. Khi quan khách đã ngồi vào bàn tiệc, theo tục lệ xưa, một quả trứng lòng đào được dâng lên cho cặp vợ chồng trẻ. Người chồng vừa định nhúng một mẩu bánh mì vào quả trứng thì công chúa ngăn lại và nói: “Ta sẽ nhúng trước vì ta là con gái hoàng đế còn chàng là ngư dân.” Chú rể không nói một lời, lặng lẽ đứng lên và biến mất. Khách khứa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn nhau kinh ngạc như hỏi thế này là thế nào vì họ không hề biết con rể hoàng đế đã từng là một người đánh cá.

Cô dâu ân hận vô cùng vì hành động khinh suất. Nàng chẳng ăn chẳng uống mà về ngay phòng mình. Cả đêm nàng không hề chợp mắt. Bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra và lập lại mãi trong đầu vì nàng không hiểu tại sao chàng trai biến mất mà không hề nói một lời. Nỗi đau buồn, mong nhớ dày vò tâm can đến nỗi nàng nghĩ mình sẽ phát điên.
Ngay hôm sau, công chúa đến thưa với vua cha rằng do quá nhớ thương, nàng sẽ ra đi và chỉ trở về khi đã tìm thấy chồng mình. Hoàng đế cố gắng ngăn cản nhưng nàng không nghe và bắt đầu cuộc hành trình.

Nàng lục tung cả thành phố nhưng không có dấu vết của chàng ở bất cứ đâu. Không chùn bước, nàng lại tiếp tục hỏi han, đăng cáo thị và tiếp tục đi tìm. Sau khi đã trải qua rất nhiều khó khăn, mệt mỏi, qua rất nhiều ngày tháng lang thang hết nơi này đến nơi khác, thật tình cờ, một ngày nọ, nàng gặp được người yêu thương của mình đang phục vụ trong một quán rượu.

Ngay khi nhìn thấy, nàng chạy vội tới hỏi han. Dường như không quen biết, người đàn ông kia quay mặt đi chỗ khác, không trả lời và tiếp tục làm việc.

Công chúa theo sát, cầu xin người kia đáp lại lời mình nhưng đều vô vọng. Chủ quán nhìn thấy người lạ cứ cản trở công việc liền nói:

-    Sao nàng không để gã phục vụ của ta được yên? Không thấy hắn câm à. Làm ơn đi ngay cho nếu nàng là người đứng đắn.
-    Chàng không câm. – nàng kêu lên – Đây là chồng ta. Chỉ vì ta lỡ lời nên chàng đã bỏ đi.

Mọi người trong quán sửng sốt trước những lời kia vì có thể thấy nàng không nói đùa. Nhưng tất cả không tin. Làm sao có người biết nói nào mà cả thời gian ở đây chẳng thốt ra lấy một từ. Mọi người ở đây đều biết hắn câm và ra hiệu bằng tay. Họ thích hắn vì rất chăm chỉ và được việc.

Với tất cả niềm tin và tình yêu dành cho chồng, công chúa đi đến một thỏa thuận với họ. Nàng sẽ thuyết phục người đàn ông kia nói trong vòng ba ngày, chỉ cần họ để cho nàng ở bên cạnh người đó. Ngược lại, nàng sẽ bị treo cổ. Không ai được để người kia biết. Thỏa thuận được viết ra và quan tòa phê chuẩn. Ba ngày thử thách bắt đầu tính từ sáng mai.

“Phu quân yêu quý,” – nàng nói – “ta biết mình đáng trách. Ta lấy chàng vì ta yêu chàng, hơn tất thảy mọi thứ trên đời, hơn cả chính tính mạng của mình. Ta thề rằng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế một lần nào nữa. Hãy thương ta. Chỉ cần một từ thôi sẽ cứu ta khỏi sự nhục nhã này. Ta biết chàng có quyền tức giận, nhưng hãy nể tình cảm ta dành cho chàng mà tha thứ cho ta.”

Người đàn ông quay đầu lại, nhún vai như thể không hiểu rồi quay đi làm việc tiếp. Một ngày rồi hai ngày trôi qua, không hề có một biểu cảm hay một âm thanh nhỏ nào từ người nọ. Đến ngày thứ ba, công chúa vô cùng hoảng sợ. Bất cứ chàng câm đi đâu nàng theo sát đến đó, van xin những lời cứu cánh.

Người đàn ông phản ứng dữ dội và cố thoát thân như thú bị thương khi thấy mình bị tấn công bởi những giọt nước mắt. Trước trái tim băng giá đó, công chúa không nản, vẫn cầu xin hàng nghìn lần, dịu dàng và chân thành đến nỗi gỗ đá cũng phải mềm lòng.

Ngày thứ ba kết thúc trong câm lặng, không một âm thanh nào được nghe thấy.

Thiên hạ xôn xao bàn tán. Khắp các hang cùng ngõ hẻm không đâu là không râm ran chuyện chàng phục vụ ở quán rượu và cô nàng quý phái, không hiểu nhầm lẫn thế nào lại nhận anh câm kia làm chồng, giờ thì tự rước họa vào thân.

Ngày hôm sau, giá treo cổ được dựng lên và tất cả dân chúng tập trung quanh đó để chứng kiến hồi kết câu chuyện bi thảm. Quan tòa được triệu tới, dù không hề muốn, nhưng giấy trắng mực đen, hai bên tự nguyện, luật pháp là luật pháp, giao ước phải được thi hành. Công chúa phải chịu án phạt vì nàng đã không hoàn thành nhiệm vụ do chính mình đặt ra.

Tên nàng được xướng lên để báo giờ hành quyết đã đến. Con gái hoàng đế một lần nữa ngoảnh lại tìm kiếm. Chàng kia rồi. Toàn thành phố đã đến thì không thể nào chàng không có mặt. Ánh mắt họ gặp nhau, nhưng khuôn mặt chàng trai không hề có dù chỉ một chút biểu cảm nào, như thể nó được tạc từ đá. Nghẹn ngào, một lần nữa cố gắng, một lần nữa thất bại. Nàng cay đắng hiểu rằng, giờ đã hết lối thoát. Tóc xõa xuống vai, dù môi mím chặt nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, nàng đi thẳng về nơi hành hình. Tất cả mọi người đều lặng đi vì xúc động nhưng họ chẳng thể làm gì.
Khi đã đứng ở giá treo cổ, nàng nhìn lần cuối về phía đám đông, nơi người câm đang đứng im lặng như thể không gì có thể lay chuyển nổi.

“Hỡi phu quân yêu quý, xin chàng cứu ta. Chàng biết ta yêu chàng đến dường nào. Chàng nỡ lòng nào nhìn ta bỏ mạng trong đau đớn ê chề như vậy sao?! Chỉ cần một từ thôi. Một từ thôi là đủ. Cầu xin chàng!”

Người đàn ông nhìn đi hướng khác như thể những lời khẩn nài kia không thể chạm vào tâm trí mình.

Đao phủ đứng với thòng lọng trong tay, miệng lẩm bẩm sao nhìn nàng thông minh xinh đẹp mà lại hành động dại dột đến vậy, tự khiến mình bắt thằng câm mở miệng rồi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Hai người giúp công chúa leo lên thang. Dây thừng tròng quanh chiếc cổ mảnh mai một cách gọn gàng và chắc chắn, đảm bảo cho người xấu số một cái chết nhanh và êm ái nhất.

Chỉ một tích tắc nữa thôi là ở một nước nào đó, dân chúng cùng hoàng gia sẽ phải đau đớn tổ chức quốc tang. Khi người đao phủ đang định đẩy thân hình mảnh dẻ vào khoảng không; khi tất cả mọi người nín thở theo dõi với nỗi hồi hộp ép căng trong lồng ngực; thì:

“Đừng! Dừng lại! Dừng lại ngay!”

Tất cả bất động. Không gian đông cứng. Rồi vỡ òa. Mọi người reo lên, nước mắt tuôn ra đầy nhẹ nhõm và sung sướng. Chính họ cũng không hiểu vì sao.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người câm, giờ đã nói. Anh rẽ đám đông, chạy thục mạng về phía giá hành hình. Với ánh mắt kiên quyết, chàng nhìn công chúa, vừa hổn hển vừa nói ba lần:

-    Nàng sẽ gọi ta là ngư dân nữa chứ?
-    Tha lỗi cho ta, phu quân yêu dấu! – nàng vội vã đáp – Ta chỉ nói từ đó duy nhất một lần và đó là do vô tình. Ta hứa từ nay sẽ không bao giờ làm thế nữa.
-    Giúp nàng xuống ngay. Nàng là vợ ta.

Trong tiếng reo hò mừng vui của mọi người, chàng âu yếm đỡ nàng và họ cùng đi về nhà. Hoàng đế thân chinh ra tận cổng thành đón con gái yêu cùng chồng bình an trở về. Lễ cưới được tổ chức một lần nữa. Vui vẻ hơn, linh đình hơn, hạnh phúc hơn và đôi vợ chồng trẻ nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ khắp nơi trên thế giới.

[Hết]

3 comments :

  1. Câu chuyện rất kịch tính, khiến người đọc không thể rời mắt đến khi nó kết thúc.
    Không biết bạn Helian dịch từ nguồn nào, nhưng mình nghĩ tính tự ái của người Việt cũng rất lớn! chỉ vài đụng chạm đến bản thân, gia đình cũng đủ gây ra sự đổ vỡ to lớn!
    Chẳng hạn như cánh đàn ông tụi mình, nhiều người có tật luôn khoe khoang về cài khoản kia kia... thế nên có ai đó lỡ lời chê thì......
    Thanks Helian!

    ReplyDelete
  2. Cám ơn bạn đã đọc và chia sẻ :D

    Trong cuộc sống, không tránh khỏi những lúc người ta làm tổn thương người mình yêu quý. Mình làm tổn thương người khác hoặc người khác tổn thương mình. Lúc đó, chỉ có tình yêu và lòng bao dung mới hàn gắn được tất cả.

    ReplyDelete
  3. Truyện hay quá, cám ơn bạn, Helian!

    ReplyDelete

Chỉ cần bạn ở đây là đủ rồi! (•ˇ‿ˇ•)